Nhìn dòng suối máu đang phun trào, em gái khẽ liếm môi một cái. Sau đó cô bé

giang hai cánh tay nho nhỏ của mình ra, nhẹ nhàng ôm lấy cái chân bị thương

của Lục Tân. Tư thế của cô bé giống hệt như lúc cô bé ôm gấu con, hơn nữa còn

đong đưa nhè nhẹ: “Anh trai đừng khóc, vết thương sẽ không còn đau nữa…”

Tại thời khắc cô bé chạm vào Lục Tân, Lục Tân lập tức cảm nhận được cơ thể như

đang được thứ gì đó lạnh lẽo bao lấy, miệng vết thương chỗ đùi quả nhiên không

còn đau nữa, thậm chí còn cảm thấy từ miệng vết thương truyền tới cảm giác hơi

hơi sảng khoái khiến người ta thấy cực kỳ phấn khởi. Điều này đã đánh thức đầu

óc Lục Tân, cơ thể hắn hơi vặn vẹo một chút, bằng một góc độ không thể nào

tưởng tượng nổi, hắn thuận lợi đẩy cái thùng xe bị đánh nát ra, linh hoạt bò

ra ngoài.

Khi hắn đứng dậy được, vết thương trên đùi đã co rút lại, ngăn không cho máu

tiếp tục chảy ra ngoài, hệt như đã được băng bó kỹ càng. Thậm chí cái cảm giác

đau đớn khó nhịn kia cũng bị cắt đứt, không kích thích thần kinh của Lục Tân

tiếp nữa.

"Lục Tân, ngươi có thấy nguồn ô nhiễm số hiệu 042 không…”

Lúc này, Trần Tinh cũng đã bò được ra khỏi xe, thời gian không chênh hắn bao

nhiêu. Cô vừa nhìn về phía Lục Tân, vừa nhỏ giọng gọi.

Lục Tân quay đầu thì thấy bộ dạng lúc này của cô cũng có hơi chật vật. Đầu tóc

ngay ngắn, chỉnh tề đã trở nên hỗn độn, tây trang màu đen cũng dính vô số bụi

bặm và vết dầu mỡ. Phần áo sơ mi trắng phía trên cơ bụng bằng phẳng xuất hiện

một mảng lớn màu đỏ thẫm. Một mảnh vỡ trông giống như bảng điện tử gần như sắp

mổ banh bụng cô. Nhưng lúc bấy giờ, người phụ nữ này lại hoàn toàn chẳng có vẻ

gì là để ý tới vết thương của mình. Cô vừa dùng sức kéo bộ đàm lắp bên cạnh

tay lái, vừa nhìn về phía trước. Phía trước mặt cô đúng là chiếc xe mà Tần

Nhiên đã chất thùng kính lên, hơn nữa động tác của tên Tần Nhiên kia không có

vẻ gì là khẩn trương, nhưng hắn cũng chẳng để phí dù chỉ một giây. Lúc này xe

đã được khởi động, hắn đạp chân ga vọt thẳng về phía trước…

"Đan Binh, còn cử động nổi không?" Lúc này Trần Tinh đã gọi thẳng danh hiệu

của Lục Tân, cô nghiến răng quay đầu nhìn sang anh.

Lục Tân gật đầu, ánh mắt cũng dõi theo chiếc xe kia một cách gắt gao. Dù là sự

xuất hiện đầy khó hiểu của tên Tần Nhiên hay là hành vi dùng lựu pháo công

kích xe jeep của hắn, tất cả đều khiến Lục Tân vô cùng tò mò. Dưới tình huống

có em gái ở ngay bên cạnh như vầy, tất nhiên là phải bắt tên này lại rồi…

Nhưng khi hắn còn chưa kịp làm gì, em gái đã kéo kéo ống tay áo của hắn trước.

Khi Lục Tân quay đầu lại nhìn, hắn bỗng thấy ớn lạnh cả người.

Vừa nãy, trong quá trình Lục Tân và Trần Tinh còn đang vùng vẫy bò ra khỏi

thùng xe thì bên cạnh đường cái, vài chiếc xe từ nãy đến giờ vẫn đứng yên,

không hề di chuyển trong suốt cục diện hỗn loạt này bỗng đồng loạt mở cửa, từ

trên xe bước xuống vài người. Trong số họ có người gầy gò ốm yếu, có người

khỏe mạnh cường tráng, quần áo trên người họ cũng không giống nhau, có người

ăn mặc như dân văn phòng, cũng có kẻ mặt mày đầy mỡ hệt như ông chủ lớn của

công ty.

Nhưng điều lạ lùng là động tác của họ lại cực kỳ nhịp nhàng, đồng đều. Có

người bước ra phía sau, mở cốp xe lên; có người mở cửa ghế sau ra chui tọt

vào, rồi lại mở cánh cửa đối diện ra; cũng có kẻ trực tiếp ôm lấy một món đồ

bằng kim loại đặt lên phía trên mui xe.

Thứ mà họ lấy, hoặc đẩy ra đều cùng một loại.

Phía trước là sáu nòng súng được gắn lại với nhau bằng vòng kim loại, phía sau

là thân súng nặng nề được phun sơn đen. Một băng đạn loang lổ vết sơn xanh

được nhét chặt vào bộ phận tiếp đạn phía trên thân súng, phía sau nữa, là

những gương mặt vô cảm đang đỡ lấy báng súng…

Sáu nòng súng bằng đồng đen thui như mực xếp thành hàng đồng loạt chĩa vào Lục

Tân và Trần Tinh từ đủ mọi vị trí khác nhau, cũng có vài họng súng chĩa vào xe

của các đội điều tra khác.

Trần Tinh như phát hiện ra điều gì, cô bỗng hít sâu một hơi, động tác lấy bộ

đàm ra cũng dần chậm lại. Cô biết đó là cái gì.

Sau khi thiên tai xảy ra, trong công cuộc đối phó với những kẻ điên không chỗ

nào là không có mặt trên khắp thế giới, nó đã lập được công lớn. Bởi vì lực

sát thương quá lớn nên nó đã tạo thành ấn tượng không thể phai mờ cho bất cứ

ai sau khi được chứng kiến hỏa lực tuyệt vời của nó. Sau trận thiên tai, từng

có khoảng thời gian nó là thứ vũ khí được các đội tầm đồ hoang dã và đoàn kỵ

sĩ hoang dã yêu thích nhất. Tốc độ bắn mỗi phút có thể lên tới sáu nghìn viên

– mô phỏng theo súng máy ổ quay nhiều nòng hạng nặng M163.

Đây là vũ khí chuyên dụng cho việc tàn sát. Mà hiện tại, ở đây có ít nhất sáu

cái vũ khí như vậy đang xếp thành hình quạt chỉa thẳng về phía cô và Lục Tân.

Kẻ gọi là Tần Nhiên kia đã sớm sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi việc ở đây. Hắn

đã nghĩ tới trường hợp có thể bị họ truy đuổi, quyết định không để bất cứ ai

sống sót.

Giờ phút này, ngay cả cô cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

 

5.32429 sec| 2415.414 kb